Chương 88

Bình Dương Công Chúa

11.682 chữ

26-02-2023

Bên ngoài trời rét căm căm, trong phòng ấm áp, vừa lạnh lại gặp nóng, Thẩm Hiếu không nhịn được ho một trận.

Bàn tay chàng nắm chặt nàng lúc này mới chịu buông ra, tay phải nắm lại đặt lên môi ho khù khụ. Đến khi dứt cơn ho thì không biết từ lúc nào đã bị Lý Thuật ấn trở về giường.

Nàng ngồi bên cạnh, có vẻ khá bồn chồn, sợ Thẩm Hiếu nhiễm hàn khí, vội vàng rũ chăn đắp lên người chàng, lúc này Hồng Loa bưng lên một chén canh sâm, Lý Thuật đưa tay ra đỡ, ai ngờ vì quá gấp, bàn tay bị canh nóng sánh ra bỏng rát. Nàng suýt xoa kêu lên.

Thẩm Hiếu nghĩ thầm, sao lại bộp chộp thế?.

Tay phải chàng tiếp nhận chén canh, tay trái rất tự nhiên lau đi vệt canh trên mu bàn tay nàng.

Thẩm Hiếu có chút bất đắc dĩ:

"Đau lắm không?"

Lý Thuật không nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn chàng, lắc đầu.

Dọc đường trở về nàng đều im lặng, không biết nghĩ gì.

Thẩm Hiếu vừa suy đoán tâm tư của nàng, vừa ngửa đầu uống một hơi hết chén canh. Buông chén, định nói chuyện rõ ràng với Lý Thuật, ai ngờ nàng đã xông tới ôm chầm lấy chàng, đẩy chàng ngã xuống đệm giường.

Thẩm Hiếu bị động tác lỗ mãng của nàng làm cho đau ngực, Lý Thuật lại không có chút tự giác chăm sóc người bệnh nào cả, nàng chôn mặt trong ngực chàng, rất lâu không động đậy.

Hồng Loa thấy thế lặng lẽ vẫy tay, đám hạ nhân im ắng lui xuống, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người.

Trong phòng không thắp nhiều đèn, cách rèm giường không gian càng tối tăm, Thẩm Hiếu nằm trên giường, nhìn qua cửa sổ phía nam có ánh đèn l*иg chiếu vào, loáng thoáng có thể nhìn thấy từng bông tuyết xoay tròn trong ánh sáng.

Chàng bỗng cảm thấy lòng an yên đến lạ.

Lý Thuật vẫn nằm trong ngực chàng, nửa ngày sau không nói cũng không động, Thẩm Hiếu còn cho rằng nàng sẽ giả chết như vậy mãi, Lý Thuật lại đột ngột nhỏm dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Hiếu một lát. Chàng gầy đi rất nhiều, hai má cũng hóp lại, càng có vẻ lãnh tình nghiêm cẩn. Đôi mắt đen sâu thẳm cũng đang nhìn lại nàng.

Không cần nói gì cả.

Không cần kể lể những lo lắng và tưởng niệm sau ngày chia ly, không cần nhắc đến cơn bệnh khiến nàng hao gầy, cũng không cần người biết những đêm dài nàng âm thầm lau nước mắt.

Thẩm Hiếu cũng không nói lời nào.

Không kể nàng nghe về những ngày gian khổ, không nói về khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, chỉ vì ước muốn được gặp nàng một lần mà chàng đã mạnh mẽ sống sót quay về.

Không cần nói gì cả.

Đều chỉ là dư thừa.

Lý Thuật nhìn chàng.

Chàng giả làm lưu dân hồi kinh, khi gặp lại nhau người chàng bẩn thỉu, lúc Thẩm Hiếu ngủ Lý Thuật đã sai người giúp chàng lau rửa, lúc này trên người chàng tỏa ra hương thơm rất sạch sẽ.

Lý Thuật đột nhiên há miệng cắn chàng.

Không chút lưu tình, nàng tựa như hận chàng thấu xương, cắn một ngụm vào cổ chàng, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch đập rất mạnh bên tai, xuống răng càng nặng, hận không thể cắn chết chàng.

Thẩm Hiếu bị nàng cắn đau, suýt xoa một tiếng, không kháng cự, chẳng qua cơ thể vẫn căng lên, thật lâu sau, chàng vươn tay vỗ về lưng nàng, im lặng an ủi.

Ta về rồi đây.

Đã khiến nàng lo lắng.

Lý Thuật nhấc đầu lên, nhìn thấy một dấu răng sâu hiện rõ, còn hơi rướm máu. Nàng muốn hỏi có đau hay không, lại cảm thấy không cần hỏi.

Đương nhiên là đau rồi.

Tất cả những lo lắng, nhớ mong, hoảng sợ, cùng với hối hận giày vò, hoàn toàn không thể dùng câu từ bày tỏ, chỉ có thể dồn vào những vết cắn.

Lý Thuật lại há miệng cắn lên bả vai chàng.

Nàng hạ miệng như công thành đoạt đất, tùy ý xâm chiếm, như mưa rền gió dữ, không lưu tình chút nào, cũng không hề ôn nhu.

Thẩm Hiếu yên lặng chịu đựng nàng cắn xé, đôi tay vẫn đặt trên tấm lưng gầy của nàng, cách y phục nhẹ nhàng vuốt ve.

Hô hấp của chàng dần dồn dập, xoay đầu muốn chạm vào môi Lý Thuật, nhưng nàng lại nghiêng đầu tránh đi, không cho chàng đạt được mục đích.

Dường như nàng muốn dùng cách này để trừng phạt chàng, dựa vào cái gì khiến nàng lo lắng như vậy.

Nàng lại chôn mặt vào cổ chàng lần nữa.

Thẩm Hiếu nghiêng mặt, chỉ nhìn thấy búi tóc đen nhánh, và một bên sườn mặt của nàng, làn da ở cổ trắng đến lóa mắt, ẩn ẩn bên dưới cơ hồ nhìn thấy được mạch máu và khung xương.

Nàng cũng gầy đi nhiều quá.

Thẩm Hiếu muốn hôn nhưng thất bại, chỉ có thể duỗi tay xoa đầu nàng, áp sườn mặt lên vành tai nàng, thủ thỉ: "Ta xin lỗi nàng."

Thực xin lỗi, vì khiến nàng lo lắng.

Mấy chữ này chui vào lòng Lý Thuật, nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác.

Sao chàng lại xin lỗi nàng. 𝖳hách 𝙩há𝔫h 𝙩ìm được ﹢ 𝖳R𝑢 M𝖳RUYeN.v𝔫 ﹢

Rõ ràng nàng mới là người phải nói điều này, từ ngày đầu quen biết nhau, luôn là nàng có lỗi với chàng.

Xin lỗi vì đã từng khinh nhục chàng, xin lỗi vì đã chế nhạo chàng, xin lỗi vì đã không lựa chọn chàng khi đứng trước con đường quyền thế, xin lỗi vì ngày chàng rời đi đã không tới tiễn đưa.

Rõ ràng chàng mới là người vô tội nhất, thế mà giờ phút này chàng lại nghiêm túc nói với nàng một câu: " Xin lỗi."

Lý Thuật sắp khóc, nhưng vẫn cố thủ trừng mắt nhìn chàng. Ánh mắt nàng rơi xuống đôi môi mỏng của chàng, bộ phận trông sắc bén lạnh lùng nhất trên khuôn mặt, nhưng cũng là điểm đa tình nhất.

Nàng từ từ nhích lại gần, khẽ khàng đặt lên một nụ hôn.

Nụ hôn rất đơn thuần, chỉ là chạm vào nhau, không mở miệng, không môi lưỡi dây dưa. Nàng vô cùng cẩn thận, khẽ hôn, dường như dồn tất cả mật ý và ôn nhu vào đó.

Động tác này quá đỗi xa lạ.

Lý Thuật vừa hôn, vừa nghĩ thầm trong lòng. Hai người rõ ràng đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng đôi môi chạm nhau vẫn lạ lẫm như vậy.

Thẩm Hiếu bên dưới trầm mặc, tùy ý để nàng hôn, cái chạm rất khẽ, làn môi nàng hơi lạnh.

Thẩm Hiếu chậm rãi nhắm mắt lại. Rõ ràng chỉ là một cái hôn còn chưa được gọi là hôn, nhưng chàng lại cảm thấy thỏa mãn còn hơn cả khi có được cơ thể nàng. Kɧoáı ©ảʍ thân thể là dục, nhưng trên môi lại là tình.

Nụ hôn đã từng bị nàng kháng cự trong những lần ân ái, sự chân thành chàng khao khát những khi hòa vào nhau, giờ phút này chàng đã có nó rồi.

Tâm nguyện cuối cùng cũng đạt được.

Ban đầu Lý Thuật còn nhẹ nhàng, nhưng qua hai ba cái hôn lại chuyển sang cắn, chẳng nể tình chút nào, gần như nghiến rách môi Thẩm Hiếu.

Cơ thể nàng run nhẹ, rõ ràng đang trút giận, nhưng lại càng có vẻ bất an, sợ hãi.

Ta đã từng nhận thương tổn ở chỗ Thôi Tiến Chi, sau đó không còn niềm tin với bất kì người nào, bất kì thứ tình cảm nào. Là chàng đã gỡ bỏ lớp ngụy trang của ta, giúp ta cởi bộ áo giáp nặng nề đó.

Áo giáp đã cởi, tầng tầng ngụy trang đều bị vứt xuống dưới chân, chỉ còn lại một ta chân thật, nguyện dâng hiến cho chàng.

Không mang theo góc cạnh sắc nhọn, không mang theo lớp phòng bị nào.

Nếu chàng muốn làm tổn thương ta, ta không còn sức mạnh nào đáp trả.

Cuộc đời ta nằm trong tay chàng, sinh tử tùy chàng xử trí.

Yêu khiến người ta sợ hãi, yêu khiến người ta e ngại, yêu khiến người ta chùn bước.

Nếu sau này Thẩm Hiếu khinh nhục nàng, thương tổn nàng, vứt bỏ nàng, nếu ngày đó xảy ra....nàng sẽ......

Nàng cắn chàng một cách tuyệt vọng: Nếu như vậy nàng cũng không còn cách nào.

Nàng không còn bất luận biện pháp nào để bảo vệ chính mình, ngay cả cắn chàng như thế này cũng không nỡ.

Nàng lại có ngày thảm bại như vậy, cam tâm tình nguyện nhận thua.

Thẩm Hiếu vẫn im lặng để nàng cắn, không trốn tránh, không kháng cự, chàng thậm chí còn chào đón đau đớn nàng mang lại.

Nhìn chàng giống như mới là người bị thương, bị cắn, nhưng trong lòng chàng tỏ tường, giờ này khắc này, Lý Thuật, người đang gây tổn thương cho chàng kia, kỳ thật mới là người yếu ớt nhất.

Thẩm Hiếu vuốt ve sống lưng Lý Thuật, cách quần áo có thể cảm nhận từng sự run rẩy của nàng.

Sao ra có thể làm tổn thương nàng được, Thẩm Hiếu tự nói trong lòng, trước khi nàng trao trọn bản thân cho ta, ta đã sớm dâng hiến sinh mạng mình.

Chúng ta đều đang nắm giữ sinh mệnh của nhau, từ nay về sau, sống chết, vui buồn của bản thân đều không còn tự khống chế được nữa.

Hôn một hồi, Thẩm Hiếu cũng nóng râm ran, chàng muốn lật người đè nàng xuống.

Nhưng động tác của chàng lại bị Lý Thuật phát hiện, Lý Thuật đè tay lên vai chàng, trừng mắt dọa dẫm, không cho chàng động đậy.

Tối nay rõ ràng là chiến trường của riêng nàng.

Thẩm Hiếu thở dài một hơi, chấp nhận số mệnh nằm lại xuống giường. Tương lai còn dài, cứ cho nàng chiếm thượng phong đã, chàng nghĩ.

Lý Thuật ở trên người chàng cúi đầu ngắm chàng chăm chú, đôi tay chống hai bên người chàng, ánh đèn chiếu xuống khiến bóng dáng họ như hòa làm một với nhau.

Thẩm Hiếu nghĩ thầm, động tác này mà để chàng làm thì hẳn rất có tính chiếm hữu, xâm lược, nhưng đặt vào nàng lại thành một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn không biết sống chết.

Thẩm Hiếu nhịn không được cười xì ra, lại bị Lý Thuật trừng mắt dọa nạt.

Thẩm Hiếu nằm thẳng trên giường, nụ cười rất ôn nhu, chàng không vấn tóc, dáng vẻ như ẩn sĩ lánh đời, vô cùng tiêu sái. Mái tóc dài và áo choàng đen lót dưới cơ thể, càng tôn lên gương mặt nghiêm nghị, nhưng cũng rất tình.

Lý Thuật nhìn chăm chăm, đây là người đàn ông của bản cung.

Du͙© vọиɠ sớm đã mọc lên như đại thụ, báo trước một đêm không ngủ.

Thẩm Hiếu dùng tay ấn đầu nàng xuống, bắt đầu hôn.

Lý Thuật phục hồi tinh thần lại.

Nực cười!

Đêm nay nàng mới là người điều khiển.

Lý Thuật tức muốn hộc máu, tránh thoát khỏi cái hôn của Thẩm Hiếu, lập tức đứng dậy, trừng mắt với chàng.

"Bổn cung lệnh cho nhà ngươi không được nhúc nhích!"

Sinh ly tử biệt, khi đôi bên tương phùng, đây lại là câu đầu tiên nàng nói với chàng.

Mặc kệ đêm nay nàng muốn chàng sống hay chết, đều không được nhúc nhích.

Trong giường tối tăm, Thẩm Hiếu ngửa đầu nhìn Lý Thuật.

Nàng cao cao tại thượng, bao trùm cả thế gian của chàng, mà chàng lại cam tâm tình nguyện cúi đầu.

"Ừ"___ chàng đáp nhỏ.

Chàng cười một tiếng, đối mắt với nàng, nhắc lại.

"Hạ quan tuân mệnh, công chúa điện hạ."

Đêm nay nàng là muốn ta sống, hay là muốn ta chết, tùy nàng, công chúa điện hạ của ta.

Hơi thở thô nặng, bầu không khí ái muội.

"Tước Nô......"

Thẩm Hiếu gọi, trong hơi thở hỗn loạn, lại không thể xoay người đàn áp công chúa điện hạ của mình, chỉ có thể nói: "Tước Nô...... Ta rất nhớ nàng......"

Lý Thuật nghe được ngẩng đầu rời khỏi, trườn lên trên nhìn Thẩm Hiếu.

Nàng bình tĩnh hơn Thẩm Hiếu nhiều. Đàn ông ở trong tình huống này luôn dễ bị kích động, đừng nói từ sau khi rời kinh Thẩm Hiếu chưa từng được giải tỏa lần nào.

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi đối phương, đôi mắt thông suốt của nàng đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Lý Thuật cười, nhướng mày, khẽ thổi bên tai chàng: "Chỗ nào của chàng nhớ ta thế?"

Còn rất lưu manh.

Thẩm Hiếu rũ mắt nhìn nàng, cũng hỏi ngược lại: "Nàng nói xem, chỗ nào của ta nhớ nàng?."

Không có ai thẹn thùng, căn bản không cần thẹn thùng, tình đến lúc đậm sâu, đây là cách tự nhiên nhất để chứng tỏ.

Lần này thời gian cũng không dài, một phần vì Thẩm Hiếu không ở trên, một phần vì cơ thể còn yếu, chàng thở gấp, trên trán còn vương một lớp mồ hôi mỏng.

Ta thích chàng.

Lúc động tình nhất nàng đã nói như vậy.

Thẩm Hiếu rũ chăn, đắp cho cả hai rồi xoay người ôm Lý Thuật, một tay đặt dưới cổ nàng làm gối, tay còn lại ôm eo.

Cằm chằng đặt trên đỉnh đầu Lý Thuật, có vẻ búi tóc của nàng cấn vào mình không thoải mái, chàng tiện tay gỡ tóc nàng ra, Lý Thuật bất mãn hừ hừ một tiếng.

Hai người hồi phục lại hơi thở, Thẩm Hiếu gác cằm lên đầu nàng, dỗ dành:

"Ngủ đi, công chúa điện hạ của ta."

Hôm nay thật sự mệt mỏi, chớp mắt, Thẩm Hiếu đã ngủ say.

Bên trên là tiếng hít thở trầm ổn của chàng, thỉnh thoảng có bật ho nhẹ, lúc chàng ngủ rất yên tĩnh, không động đậy gì cả.

Lý Thuật lại trằn trọc mãi, nàng xoay người lại nhìn chàng, dưới ánh đèn mờ ảo, hàng lông mi dày của chàng tạo thành một vùng tối dưới mắt.

Nàng ngắm chàng một lát, không biết vì sao rất muốn cười.

Nàng hơi rướn lên, hôn nhẹ một cái vào khóe môi chàng.

"Ta thích chàng, Thẩm đại nhân của ta."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!